Mây tầng nào gặp gió tầng đó: Vị trí khác nhau, suy nghĩ không tương đồng thì giải thích cũng vô ích
Mây tầng nào gặp gió tầng đó: Vị trí khác nhau, suy nghĩ không tương đồng thì giải thích cũng vô ích Haruki Murakami nói: Không phải t...
Mây tầng nào gặp gió tầng đó: Vị trí khác nhau, suy nghĩ không tương đồng thì giải thích cũng vô
ích
Haruki Murakami nói:
Không phải tất cả các loài cá đều sinh sống cùng trong một vùng biển. Môi trường,
hoàn cảnh sống của mỗi người khác nhau thì nhận thức và cảm nhận của họ cũng sẽ
khác nhau.
Một người đứng trên đỉnh núi và nói với người khác rằng, anh
nhìn thấy một đại dương bao la.
Phong cảnh trên đỉnh núi đẹp không sao tả xiết.
Một người khác chỉ leo đến lưng sườn núi và nói với người
khác rằng trên núi chẳng có phong cảnh gì đẹp, hoang vắng vô cùng.
Qua câu chuyện này, chúng ta có thể thấy được, vị trí quyết
định trình độ và góc độ nhìn nhận vấn đề.
Có người nói: Ếch không thể nói về biển và ve sầu chẳng thể
nói về băng.
Không cùng vị trí thì chẳng thể nào thấu hiểu nhau, vì vậy
không cần thiết giải thích nhiều lời.
Trong khu của chúng tôi, có một cặp mẹ con như này. Người
con trai là giám đốc của một công ty lớn, còn mẹ anh ấy là một bác gái đã lớn
tuổi ở dưới quê lên.
Cư dân trong tiểu khu thấy mẹ của anh giám đốc hàng ngày đều
lui tới thùng rác, nhặt nhạnh phế liệu. Mọi người trong khu xúm lại bàn tán. Họ
lên án anh con trai bất hiếu với mẹ. Đường đường là một giám đốc công ty mà lại
để mẹ già nhặt rác kiếm sống qua ngày.
Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa, lâu ngày những lời đàm
tiếu xung quanh cũng đến tai anh con trai. Nhưng anh chưa từng một lần giải
thích gì với mọi người.
Sau này, thông qua một người thân của anh, tôi mới biết được
rằng hồi ở dưới quê bà cụ hàng ngày đã quen làm ruộng. Bây giờ lên thành phố
không có việc gì làm, chân tay bứt rứt cả ngày ngồi thất thần một chỗ, chỉ có
nhặt rác mới khiến bà cảm thấy vui vẻ. Vì để chiều lòng mẹ, không muốn mẹ buồn
nên anh con trai chỉ đành để mẹ nhặt rác, mặc kệ sự chỉ trỏ bàn tán của mọi người.
Mỗi người có một hoàn cảnh sống khác nhau. Nhưng khi nhìn nhận
vấn đề, người ta lại thường chỉ dựa trên góc độ của mình để suy nghĩ. Đôi khi
giải thích bị cho là biện hộ, chi bằng giữ im lặng vẫn tốt hơn.
Hơn nữa, những người có hoàn cảnh khác nhau, cho dù có giải
thích đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã nhận lại được sự cảm thông.
Vincent Van Gogh nói: “Trong lòng của mỗi con người chúng
ta, ai cũng có đống lửa nhưng người qua đường chỉ nhìn thấy khói”.
Bạn chưa từng trải qua cuộc sống của người khác, vì vậy bạn
sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu và đồng cảm với nó.
Cũng giống như hoàng đế nhà Tấn, khi nghe tin dân chúng chết
đói, ông đã nói:”Dân không có ngô khoai ăn để thỏa cơn đói, vậy tại sao không
ăn thịt ?”
Lời nói đó mới nực cười làm sao. Nếu bạn chưa từng nghèo bao
giờ, thì đừng hỏi tại sao tôi lại không ăn thịt. Nếu bạn chưa từng khóc vì tuyệt
vọng bao giờ, thì đừng hỏi tôi tại sao lại lựa chọn như vậy.
Có một sự thật trong cuộc sống: Vị trí khác nhau, cảm nhận sẽ
khác nhau. Hoàn cảnh khác nhau có giải thích cũng chẳng thể hiểu được. Vì vậy,
đôi lúc không giải thích lại là lời giải thích tốt nhất.
Có người nói rằng sự khác biệt lớn nhất giữa người với người
là sự khác biệt về nhận thức. Nhận thức là không giống, quan điểm và cách nhìn
nhận vấn đề sẽ chẳng bao giờ giống nhau.
Mấy ngày trước tôi có đọc được một câu chuyện thế này:
Một chiếc xe điện va vào một chiếc Bentley. Cảnh sát giao
thông sau khi xem video hiện trường đã đưa ra kết luận vụ tai nạn chủ yếu do
chiếc xe điện tự ý chuyển làn đường nên xe điện phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Vốn dĩ, việc phân chia trách nhiệm đã rất rõ ràng. Chủ sở hữu
chiếc Bentley thậm chí còn nói rằng xe anh có mua bảo hiểm, anh sẽ tự chịu chi
phí sửa chữa chiếc Bentley.
Nhưng chủ nhân của chiếc xe điện thậm chí còn yêu cầu chủ
chiếc Bentley phải bồi thường chi phí sửa xe cho mình. Lý do mà anh ta đưa ra
là:”Anh là người có tiền, không thiếu chỗ tiền này.”
Đồng thời anh ta cũng mỉa mai cảnh sát giao thông rằng:”Các
anh đều trọng giàu khinh nghèo, thiên vị người có tiền”.
Có người nói rằng tranh cãi với những người có nhận thức
khác mình là một hành động tiêu hao không cần thiết.
Nhận thức khác nhau và độ hiểu biết khác nhau thực sự rất
khó để giao tiếp và thường khó đạt được sự đồng thuận.
Có một câu thoại kinh điển trong “5 Centimeters Per
Second”:”Chúng ta cùng nhìn lên bầu trời, nhưng lại không ngắm nhìn cùng một vị
trí.”
Thế giới vốn dĩ là một tổ hợp của những cá thể khác biệt
nhau. Không cùng tầng lớp thì góc độ nhận thức cũng chẳng thế giống nhau. Ngay
cả khi bạn cố gắng hết sức để giải thích, thì chưa chắc đối phương đã có cùng
quan điểm với bạn.
Người khôn ngoan nên hiểu: Nhận thức khác nhau, không cần
nhiều lời giải thích.
Có người còn cho rằng, những người không hiểu bạn cũng không
cần giải thích.
Như Jordan đã nói trong một cuộc phỏng vấn:”Những gì bạn muốn
giải thích sẽ chỉ hữu ích cho những người muốn nghe. Đối với người không muốn
nghe, bạn có nói thế nào cũng chỉ là vô ích.”
Vì vậy, đôi khi không giải thích cũng là một loại trí tuệ
trong cuộc sống.
Bạn cần cân nhắc xem có cần thiết phải giải thích hay không.
Bởi những người có nhận thức và hoàn cảnh khác nhau, bạn giải thích thì chưa chắc
họ đã hiểu, hoặc có hiểu thì chưa chắc họ đã công nhận ý kiến của bạn.
Một người từng nói đùa rằng:”Bạn chỉ phải giải thích với hai
kiểu người. Một là người trên tòa án, nếu bạn không giải thích thì sẽ có chuyện.
Hai là người thân và bạn bè thực sự, nếu bạn không giải thích họ sẽ buồn”. Còn những
người quen và bạn bè xã giao bình thường thì không cần giải thích.
Trong cuốn Living Elsewhere có viết:”Giao bản thân cho người
khác phán xét là nguồn gốc của sự hoài nghi và bất an.”
Thay vì cố gắng giải thích bản thân với người khác, chi bằng
học cách im lặng và sống tốt cuộc đời của mình. Còn có nhiều điều thú vị xung
quanh mà ta chưa biết tới, hà tất phải cố chấp đúng sai, tự làm khó mình. Chỉ cần
bản thân mình không thấy hổ thẹn, không phải cưỡng cầu giải thích mong người
khác hiểu.

